Người đi, kẻ ở, chốn vô thường

Trong 2 năm gần đây, có thật nhiều người đã ra đi…


Đó có thể là mẹ của người tình cờ nhìn thấy bài viết này, bố của người đang xem đến đây, người anh, người chị, người bạn, người em, hay người chồng, người vợ, người con, người cháu, những người thân trọng dấu yêu… của người đang đọc đến dòng này. Đó cũng là người ba và bà ngoại kính yêu của người viết…


Covid-19 chỉ là một phần của nguyên nhân. Nói đúng hơn, Covid chỉ như 1 chất xúc tác. Có rất nhiều người đã mất không phải nguyên nhân trực tiếp hay gián tiếp vì Covid.


Mười mấy năm sử dụng Facebook, chắc hẳn chưa bao giờ chúng ta nhìn thấy số lượng báo tin về sự mất mát, ra đi, chia buồn… nhiều đến như thế.


Đó là vì chúng ta đang đi vào một thời kỳ mới rồi. Ở trong kỷ nguyên mới, tất cả ký ức (lậu hoặc) tồn kho được kích hoạt, tốc độ của bài học cũng diễn biến sớm hơn, tốc độ cân bằng nghiệp được đẩy nhanh, tần số rung động cao hơn, một sự gia tốc cần thiết để thanh lọc cái “tôi”, cái “của tôi”, vật chất, thật nhiều những nhu cầu còn dính mắc… Tất cả, đến lúc, thì xảy ra. Không có gì là ngẫu nhiên, cũng không có gì là vô lý. Tất cả đều hợp lý, ở trong một bối cảnh lớn hơn.


Một số đã tốt nghiệp những bài học của mình ở đời sống lần này, họ chia tay những người ở lại và ra đi. Một số là những thiên thần thật đẹp đẽ… Một số là những linh hồn thật thông thái… ?


Chỉ là vậy thôi. Họ cần phải đi. Trong kỷ nguyên của ánh sáng, khi ra đi vì hoàn tất sứ mệnh của mình ở lần sống này, chúng ta hãy bình an và thanh thản chúc họ đi nhẹ nhàng, hãy vui mừng cho họ… Vì cái chết không phải là một bi kịch, cái chết là một yếu tố kích hoạt bài học cho tất cả. Họ đã ra đi để mang đến bài học cho cả những ai ở lại, và vì thế họ cũng có điều kiện tiến đến một chiều kích tốt đẹp hơn. Tất cả đã được thỏa thuận với nhau từ lâu, trước khi đời sống vật lý được hình thành.


Bởi vì cái chết là 1 trong những trải nghiệm tối thượng để thanh lọc toàn bộ bản ngã và trở về với ánh sáng. Chúng ta đối diện với cái chết không chỉ một lần. Chúng ta có thể đối diện với cái chết ở trong cả sự tu tập, khi con người cũ “chết đi” và vũ trụ hân hoan chào đón con người mới được tái sinh. Một số người, khi chưa có đủ điều kiện và chưa đến thời điểm để chết, họ có thể trải nghiệm và học được bài học từ cái chết một cách “gián tiếp”, chính là thông qua cái chết của người thương dấu yêu nhất đã rời bỏ họ và ra đi đến 1 cõi giới khác. Cái chết không chỉ dạy cho người ra đi, nó còn dạy rất nhiều thứ cho cả người ở lại… Tất cả cộng hưởng, duyên hợp với nhau để tạo ra bài học chung có phần cho tất cả, để nâng cao năng lượng thanh tốt cho tất cả.


Chốn vô thường này, nơi mà Trịnh Công Sơn gọi là chỉ đang “ở trọ trần gian”, thật ra là nơi để ta trải nghiệm, học hỏi và tiến hóa. Đây đúng là chốn “tạm”, với rất nhiều cái “tạm biệt”. Bởi vì ta sẽ còn quay lại, hay tất cả sẽ còn gặp lại.


Để một ngày nào đó, tất cả sẽ gặp lại nhau, ở nơi chốn của sự vĩnh hằng, của ánh sáng, của bầu trời xanh cao đẹp mà ta vẫn nhìn thấy mỗi khi ngẩng đầu lên.

Hãy buồn, hãy khóc, và rồi hãy ngẩng đầu lên, nhìn và cảm nhận bầu trời ấy.


Và hãy sống tốt để một ngày nào đó, với hành trang là phần bài học của riêng mỗi người, tất cả, rồi sẽ gặp lại nhau, trong tình thương và tự hào vì đã cùng trải nghiệm một hành trình thật đáng sống. Trong hành trình ấy, chúng ta đã từng là vợ chồng, cha con, mẹ con, anh chị em, bạn bè, thầy trò, người thân trọng…


Tất cả rồi cũng về với ánh sáng.