Những đóa anh đào nơi xứ Phù Tang

Những đoá anh đào nơi xứ Phù Tang nếu đã nở thì sẽ nở hết mình. Fullfilment. Trọn vẹn. Rực rỡ. Khoe sắc. Tưng bừng.

Cũng giống như tinh thần võ sỹ đạo kiên tâm đến phút cuối cùng của vết rạch dứt khoác nơi ổ bụng, hay sự tận hiến của các nhân viên xử sở mặt trời mọc một khi đã bắt tay vào công việc. Đã làm thì lăn xả tới cùng.

Khoảnh khắc loé sáng nhất của một ngọn nến là ngay trước khi nó vụt tắt. Khoảnh khắc mất mát của hoa anh đào là ngay khi nó nở trọn vẹn rực rỡ nhất. Hoa anh đào không chờ đến khi tàn, nó mất ngay trên đỉnh cao của sự cống hiến. Gợi nhớ đôi điều về sự vô thường.

Những cánh hoa khẽ rơi trước hiên nhà. Những cánh hoa ảo mộng. Và một khúc hát của ngày xưa trôi về. Tất cả chỉ là hư vô. Một thế giới giả lập.

Dịu dàng. Hoa anh đào dịu dàng đến nghẹt thở. “Và khi trẻ anh chẳng sợ gì. Chỉ sợ nhất sự dịu dàng của em”. Vừa mãnh liệt, vừa đằm thắm. Vừa rực rỡ, vừa êm đềm. Mọi mâu thuẫn có thể trên đời được nén vào trong những cánh hoa. Vượt qua khỏi tư duy nhị nguyên. Lại gợi nhớ đến sự nhất thể của vũ trụ này. Lại… deep.

Mùa xuân sang ngắm hoa anh đào, khó mà không đầy cảm hứng, khó mà không trở thành một dân tộc lãng mạn bậc nhất, dù ẩn chứa bên trong cái tinh tế của sự ngại ngùng biểu lộ tình cảm, dù áp lực công việc đôi khi khiến những con người này tạm quên đi đều đó. Tạm quên, chứ không đánh mất.

Lắng đọng. Ngắm hoa. Hớp một ngụm trà. Hoặc nhấp miếng Sake. Ấm lòng. Mỉm cười. Hít một hơi thật sâu. Biết mình đang làm gì. Cũng là một kiểu thiền. Không cần bốn chín ngày.

Người võ sỹ ngắm hoa, ngộ thêm về đạo. Bâc thi nhân ngắm hoa, xuất khẩu thành thơ. Kẻ tu tập ngắm hoa, hiểu thêm về luật tự nhiên.

Khi ngắm hoa, ta tự dặn lòng mình, hễ còn sống thêm ngày nào, làm những gì cần làm ngày đó.

Năm nay sinh nhật ba mẹ (cùng 6/4) tổ chức tại Tokyo, trong không khí của hoa anh đào.